Dưới đây là những bài thơ 20/11 hay, ý nghĩa và cảm động có thể gửi đến thầy cô giáo nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam.

Người lái đò

Một đời người - một dòng sông

Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,

"Muốn qua sông phải lụy đò"

Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa 

Tháng năm dầu dãi nắng mưa,

Con đò trí thức thầy đưa bao người.

Qua sông gửi lại nụ cười

Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.

Con đò mộc - mái đầu sương

Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày

Khúc sông ấy vẫn còn đây

Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông.

Không quên

Nước xuôi dòng ngàn năm không đổi.

Ơn trồng người mãi mãi không quên!

Thầy cô...!

Con lấy gì báo đáp?!

Ân tình này khắc cốt ghi tâm.

Khi thầy về nghỉ hưu 

Cây phượng già treo mùa hạ trên cao 

Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp: 

"Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…" 

Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao. 

Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào 

Con nao nức bước vào trường trung học 

Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc 

Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao. 

Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau? 

Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi? 

Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi 

Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau? 

Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao 

Vai áo bạc như màu trang vở cũ 

Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ 

Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!

Nhớ cô giáo trường làng cũ

Bao năm lên phố, xa làng

Nhớ con bướm trắng hoa vàng lối quê

Nhớ bài tập đọc a ê

Thương cô giáo cũ mơ về tuổi thơ

Xiêu nghiêng nét chữ dại khờ

Tay cô cầm ấm đến giờ lòng em.

Vở ngày thơ ấu lần xem

Tình cô như mẹ biết đem sánh gì.

Tờ i nguệch ngoạc bút chì

Thấm màu mực đỏ điểm ghi bên lề

Thương trường cũ, nhớ làng quê

Mơ sao được một ngày về thăm cô!

Không đề

Bao năm học dưới mái trường

Bao năm sống với tình thương dạt dào

Thầy cô nghĩa nặng ơn cao

Dạy cho em biết biết nhiều điều hay

Dạy từ nét bút cầm tay

Sửa sang mái tóc, ngồi ngay học bài

Nhớ lời Bác dạy năm xưa

Học hành cố gắng sớm trưa một lòng.

Thưa thầy

Thưa thầy, bài học chiều nay

Con bỏ quên ngoài cửa lớp

Dưới gốc phượng già, nằm nghe chim hót

Con hóa mình thành bướm và hoa

Thưa thầy bài tập hôm qua

Con bỏ vào ngăn khóa kín

Mải lượn lờ theo từng vòng sóng

Cái ngã điệu đàng, sân trượt patin

Thưa thầy, bên ly cà phê đen

Con đốt thời gian bằng khói thuốc

Sống cho mình và không bao giờ mơ ước

Mình sẽ là ai ? Tôi sẽ là ai ?

Thưa thầy, qua ngõ nhà thầy khuya nay

Con vẫn thấy một vầng trăng ấm sáng

Thầy ngồi bên bàn phẳng lặng

Soạn bài trong tiếng ho khan

Thưa thầy, cho là nhận: điều giản đơn

Sao con học hoài không thuộc

Để bây giờ khi con hiểu được

Biết làm sao tạ lỗi cùng thầy. 

Cô ơi!

Rời mái trường thân yêu

Bao năm rồi cô nhỉ ?

Trong em luôn đọng lại

Lời dạy bảo của cô

Ngày ấy vào mùa thu

Bước chân em rộn rã…

Cô không lời từ giã

Xa trường tự lúc nào

Em ngỡ như chiêm bao

Cô về đâu, chẳng biết?

Vẫn vang lời tha thiết

Từ giọng cô dịu hiền

Thời gian bước triền miên

Cô chưa lần quay lại

Chúng em nhớ cô mãi

Mong thấy cô trở về

Lúc xưa cô vỗ về…

Nay chúng em khôn lớn

Ngày rời trường gần đến

Bao giờ gặp lại cô ?!